🕛 Ngày Qua Anh Vẫn Sống Nụ Cười Anh Vẫn Hé

Từng ngày trôi qua tim anh héo úa. Ðêm đêm theo mây len lén vào hồn tìm nhau. Tuấn Khanh. Tình Ca. Nuối Tiếc * - (Song Ca Cho Nữ) - (Song Ca Cho Nam) - Demo - (Song Ca cho Nữ) Hát trên web - (Song Ca cho Nam) Hát trên web. Mình xa nhau mà lòng vẫn nhớ. Tần Túng cười cười, dưới ánh mặt trời rạng rỡ cứ như thiếu niên mười tám mười bảy tuổi, nụ cười kia vẫn xinh đẹp như cũ khiến cho Tạ Xuân Phi thoáng ngây người: "Ta, ta muốn đưa cho huynh vài món đồ." Chúng ta đã quá mỏi mệt với những dối lừa trong chuyện tình cảm rồi. Anh nghĩ vậy, lo làm lo ăn không xong lại còn phải lo nghĩ xem người bên cạnh mình có lừa dối mình không. Quá mệt mỏi nếu phải sống như vậy. Nói chung chúng ta tập chung sống và chấp nhận con người Theo thông tin từ thiệp cưới, đám cưới Diệu Nhi - Anh Tú sẽ được tổ chức vào ngày 10/10 tại quê nhà cô dâu ở Phan Thiết. Trên tấm thiệp cưới, Diệu Nhi - Anh Tú đan chặt tay nhau, cả hai nở nụ cười rạng rỡ. Trong khi Anh Tú điển trai nhưng lại đội khăn voan trắng của cô dâu thì Diệu Nhi lém lỉnh đeo nơ vốn dành cho chú rể. Nam danh hài cũng hiếm hoi tiết lộ lý do dù tình cảm đậm sâu và có con trai học đại học nhưng vợ chồng anh vẫn chưa tổ chức đám cưới. Sau gần 2 năm "mắc kẹt" tại Mỹ do dịch Covid-19, danh hài Nhật Cường đã trở về Việt Nam vào tháng 3. Ngày này qua ngày khác, họ sống trên những quảng trường. Cuộc đời của họ bình lặng trôi qua ở đó. Tình cảm của họ với cuộc sống trơ đi như những nhà thờ cổ đứng đó cùng năm tháng. Sống ở quảng trường khác với đi ngắm nó và bình phẩm về nó, chụp ảnh nó. Nụ cười cũng là điều khiến cô tự ti nhất. Từ trước tới nay, vì ngại nhắc đến những vấn đề liên quan đến điều chỉnh thẩm mỹ, nên Ngân Anh chỉ có thể bạo biện là do mắt mình thuộc tuýp mắt cười nên sợ cười thả ga là cơ mắt mũi cứ nhăn tít trông cứ như Một đồng tiền kinh doanh là 1 đồng tiền sinh lợi. Đôi môi có hé mở mới thu được nụ cười. Bàn tay có mở rộng trao ban, tâm hồn mới ngập tràn vui sướng Mấy bạn chỉ cần giải thích giúp mk ý nghĩa của " ánh lửa sẻ chia " và " đôi môi hé mở " Gặp thầy, điều khiến chị ấn tượng không phải là đôi tay bị liệt hay đôi chân phải "gánh vác mọi thứ" mà chính là ánh mắt và nụ cười của thầy. Thầy có đôi mắt sáng và nụ cười ấm áp. Trong mỗi giờ Văn, thầy Ký không bao giờ yêu cầu học sinh đứng dậy và cầm sách đọc, mà thay vào đó thầy thường khuyến khích học sinh học thuộc bài thơ từ nhà. IfspjF. Tone gốc Dm Capo 1[Dm]Vẫn biết là [C]em với [Bb]anh giờ đây chẳng là [F]gìMà sao vẫn [C]đau khi thấy [Bb]em đi bên người [F]khác[Dm]Vẫn biết từ [C]lâu tất cả [Bb]cũng đã phai nhạt [F]màu[C]Nhưng chưa khi nao anh quên [Am]những giây phút ban [Dm] lúc gặp [C]nhau nói anh [Bb]giờ đây ổn rồi [F]màMà em biết [C]không anh cố [Bb]che đi nỗi buồn [F]đó[Dm]Muốn xoá sạch [C]đi để bước [Bb]tiếp để yêu một [F]người[C]Nhưng anh không thể bởi vì [Am]anh vẫn còn [Dm]yêu chi [Dm]ta có thể một lần [C]thôi em [Bb]hỡi,Hoán đổi cho [C]nhau để em biết anh yêu em [F]thế nàoĐể cho [Dm]em sẽ biết niềm đau [C]anh phải [Bb]gánhKhi cứ yêu [C]em dẫu biết tim [Am]em nay đã nguội [Dm] đâu [Dm]anh yếu đuối, bởi vì [C]yêu em [Bb]thôiNước mắt anh [C]rơi giữa đêm khuya vắng, anh điên [F]mất rồiNgày qua [Dm]anh vẫn sống, nụ cười [C]anh vẫn [Bb]héNhưng em biết [C]không anh chưa bao [Am]giờ thấy lòng bình [Dm]yên. Bài nào đây đây là bản dịch Khi nó đi xuốngThật khó thởTôi đã từ bỏ tất cảTrong dòng chảy rơi xuống sànCuộc sống đã thoát khỏi tôiTôi không thể tìm thấy chính mìnhCho đến khi tất cả đã mấtKhông còn nữaTôi đang nắm giữ tất cả những mảnh vỡ của trái tim tôiCho đến lúcTôi sẽ ... tôi sẽ kéo nó lại và sửa chữa bản thân mìnhTôi biết nó là của tôiTôi tìm thấy vàng trong đống đổ nátĐeo nó vào vòng cổGiữ nó vì tôi biết rằng nó là của tôiTôi mặc nó như một tin nhắnVì vậy, tôi không quên điều đóGiữ nó vì tôi biết rằng nó là của tôiTôi biết rằng đó là của tôi cho dù tôi làm gìTôi biết rằng đó là của tôi dù tôi thắng hay thuaVà mặc dù trái tim tôi cần phải dành thời gianTôi biết rằng đó là của tôi, tôi biết rằng đó là của tôiĐối diện với tàuNhưng vẫn còn khó khăn để xemLúc đầu tôi đã chiến đấu với tất cảTôi rất có ý nghĩaTôi vẫn không chắc chắnLàm thế nào nó đượcNhưng đào hàng ngày bây giờ bằng da của tôiCho đến khi tôi họcTôi đang nắm giữ tất cả những mảnh vỡ của trái tim tôiCho đến lúcTôi sẽ ... tôi sẽ kéo nó lại và sửa chữa bản thân mìnhTôi biết nó là của tôiTôi tìm thấy vàng trong đống đổ nátĐeo nó vào vòng cổGiữ nó vì tôi biết rằng nó là của tôiTôi mặc nó như một tin nhắnVì vậy, tôi không quên điều đóGiữ nó vì tôi biết rằng nó là của tôiTôi biết rằng đó là của tôi cho dù tôi làm gìTôi biết rằng đó là của tôi dù tôi thắng hay thuaVà mặc dù trái tim tôi cần phải dành thời gianTôi biết rằng đó là của tôi, tôi biết rằng đó là của tôiTôi tìm thấy vàng trong đống đổ nátĐeo nó vào vòng cổGiữ nó vì tôi biết rằng nó là của tôiTôi mặc nó như một tin nhắnVì vậy, tôi không quên điều đóGiữ nó vì tôi biết rằng nó là của tôiTôi biết rằng đó là của tôi cho dù tôi làm gìTôi biết rằng đó là của tôi dù tôi thắng hay thuaVà mặc dù trái tim tôi cần phải dành thời gianTôi biết rằng đó là của tôi, tôi biết rằng đó là của tôi Tâm sự Thứ bảy, 17/1/2009, 1051 GMT+7 Trong lòng tôi vẫn còn tình cảm với anh, vẫn không thể nào quên được nụ cười khi xưa anh vẫn đứng trên tầng ba nhìn xuống tôi cười. Tôi yêu anh vì nụ cười đó. Nụ cười cứ man mác buồn khó tả. Nụ cười đó đã theo tôi từ đó cho đến tận bây giờ. From Mùa xuânSent Saturday, January 17, 2009 1042 AMSubject Gui toa soan Van nho mai ve anh Có phải lời chia tay Em gặp lại anh trong buổi sáng thu buồnKhông ngọn gió chỉ nắng vàng nhợt nhạtTrời cuối thu nay thay màu đổi khácHay chính lòng em như buổi sáng thu này?Gặp anh rồi em biết nói gì đây?Khi trái tim em không còn giục giãKhoảng cách giữa chúng mình giờ đây xa nói thế nào để anh hiểu được em?Em không muốn anh phải buồn biết được những điều em vừa nóiEm không thể mãi sống trong gian dốiLừa dối lòng mình khi đứng trước mặt khi nào em đã hết yêu anh?Điều đó với em không còn nhớ nữaXin gửi lại một chuyện tình xưa cũ Vào tận đáy lòng và ảo ảnh của giấc bao nhiêu lần tôi làm thơ. Và rồi cứ thế cất đi không dám gửi cho anh dù không hay, nhưng nó nói được lên tất cả những gì muốn nói trong lòng tôi. Dù chưa một lần nói yêu anh, nhưng tôi biết tôi đã yêu anh. Yêu anh với một trái tim của một cô bé mười bảy tuổi. Tình yêu của lứa tuổi học trò hồn nhiên trong sáng. Nhưng lại quá đỗi dại khờ. Yêu không dám nói, dám nhận. Chỉ để ở trong lòng. Cho đến tận bây giờ tôi đã có gia đình, có một cậu con trai kháu khỉnh, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được anh. Không quên được nụ cười buồn nhưng dễ mến đó. Không quên được hình ảnh khi xưa tôi là một con bé con học dưới anh một lớp, nhưng thua anh bốn tuổi. Anh đi học muộntôi tự tìm hiểu được. Hôm đó giờ ra chơi tôi cùng mấy cô bạn cùng lớp xuống căng tin mua kẹo mút. Vừa đi tôi vừa hát vu vơ mấy câu hát trong đĩa Xuân Hinh 2000 mà không để ý đằng sau mình có ai. Chỉ đến lúc tôi không hát nữa thì nghe giọng nói của ai đó phía sau lưng "Ai hát mà hay thế nhỉ?". Tôi vội ngoảnh lại thì thấy anh nhìn tôi cười tỏ vẻ như đã quen. Tôi không nói gì và cứ thế cùng bạn đi lên cầu thang vào lớp học. Chỉ vội nhìn lại nói một câu kiêu ngạo "Nhìn gì mà nhìn? Thấy người ta xinh rồi nhìn à?". Tôi tưởng anh sẽ đáp trả gì nhưng không, anh lại nhìn tôi rồi cười điệu cười buồn như lúc nãy. Tôi không hiểu sao nụ cười đó có vẻ buồn, nhưng rất dễ mến. Đã làm tôi phải suy nghĩ. Giờ ra chơi tôi ra chỗ hành lang xem anh có ra không. Và để xem anh có phản ứng gì với câu nói của tôi lúc nãy. Nhưng anh lại ra trước tôi và đứng đó nhìn xuống thấy tôi đang nhìn lên. Tôi thấy xấu hổ, anh lại nhìn tôi cười. Tự nhiên tôi thấy thích thích nụ cười đó của anh. Từ hôm đó trở đi tôi và anh hay ra chỗ hành lang mỗi lúc ra chơi. Và có lẽ chúng tôi thích nhau từ đó. Những lần sau đó anh kiếm cớ đứng đợi tôi mỗi buổi tan trường mặc dù nhà anh va nhà tôi không chung đường, chung khối. Thời gian đó cũng chẳng được bao lâu. Rồi mùa hè đến anh tốt nghiệp cấp ba ra trường. Tôi lên lớp mười hai. Từ đó chúng tôi không còn gặp nhau nữa. Giờ ra chơi không còn có anh đứng trên kia nhìn xuống tôi cười. Tôi thấy lòng mình buồn khó tả. Nhìn lại những chỗ thân quen xưa tôi lại thấy nhớ anh, nhớ nụ cười quen thuộc ấy. Nụ cười đã làm tôi nhớ tới tận bây giờ. Khi tôi đã có gia đình. Nhưng tôi vẫn luôn nhớ về anh. Khi xưa tôi đã thề với chúng bạn là sẽ không bao giờ yêu bộ đội. Có lẽ vì thế mà tôi đã không gặp anh cho tới tận bây giờ. Ngày ấy khi ra trường anh thi đậu vào một trường cao đẳng dạy nghề, nhưng con trai đủ mười tám tuổi phải đi lính nghĩa vụ hai năm. Anh phải lên đường nhập ngũ. Bố mẹ anh cũng muốn hướng cho anh vào bộ đội. Tôi vốn sẵn ghét bộ đội cho nên khi anh kể vậy tự nhiên tôi thấy ghét luôn cả anh. Mặc dù trong lòng tôi đang thích anh. Vào quân ngũ anh viết thư về cho tôi. Tôi mừng lắm mặc dù đang tức, nhưng vẫn hồi âm lại cho anh. Thư qua thư lại anh chính thức ngỏ lời với tôi. Nhưng không hiểu sao khi anh nói ra anh yêu tôi, tôi lai thấy sợ hay tại vì tâm lý của tuổi học trò khi yêu không dám nhận là mình đã yêu mà chỉ thích để trong lòng? Tôi thấy sợ và không hồi âm cho anh nữa. Cũng từ ngày đó trở đi tôi không còn liên lạc với anh nữa vì tôi không hồi âm mà đơn vị anh lại chuyển đi nơi khác. Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn tình cảm với anh, vẫn không thể nào quên được nụ cười khi xưa anh vẫn đứng trên tầng ba nhìn xuống tôi cười. Tôi yêu anh vì nụ cười đó. Nụ cười cứ man mác buồn khó tả. Nụ cười đó đã theo tôi từ đó cho đến tận bây giờ. Giờ đây tôi muốn tìm lại anh, muốn gặp lại anh để xin lỗi anh. Tôi đã không thực hiện đúng lời thề khi xưa với chúng bạn. Bởi chồng tôi bây giờ cũng là bộ đội, nhưng người đó không phải là anh. Mặc dù chưa một lần nói với anh là tôi yêu anh, nhưng tôi cảm thấy rất có lỗi với anh. Cho dù cuộc sống của tôi bây giờ rất hạnh phúc, nhưng tôi không thể nào quên được hình ảnh anh ngày xưa. Đó là kỷ niệm của một mối tình học trò trắng ngây thơ. Giờ tôi không biết anh đang ở đâu, làm gì. Tôi muốn qua trang tâm sự này viết lên những gì tôi đã cất kín trong lòng trong suốt thời gian qua. Mong rằng một lúc nào đó anh cũng như tôi ngồi ôn lại kỷ niệm xưa mà nhớ về tôi. Để rồi ngồi trước màn hình máy tính mà gõ lên những lời tâm sự này. Bất chợt anh sẽ đọc được những dòng tâm sự này của tôi về anh. Và anh sẽ gặp lại tôi trên một con đường tình cờ nào đó, tôi sẽ xin lỗi anh vì "tôi ghét bộ đội". Và tặng cho anh tất cả những bài thơ tôi đã làm, đã viết về anh. Và được nhìn lại nụ cười ngày xưa ấy một lần nữa...

ngày qua anh vẫn sống nụ cười anh vẫn hé