⛱️ Mùi Hương Đàn Ông Phần 9
Mùi hương cơ thể phụ nữ là "bùa yêu" với đàn ông Bạn có biết, một trong những thứ có thể "đánh gục" và gây nhớ thương cho cánh đàn ông chính là hương thơm quyến rũ đến từ cơ thể bạn? Mất cảm giác "yêu" vì thu hẹp âm đạo Những con số tiết lộ chất lượng "yêu" 10 chiêu khiến bạn càng làm càng "yêu"
Mùi hương kết hợp từ hương thơm tự nhiên của cam, quýt tươi, bạc hà, gỗ tuyết tùng và cây đàn hương. Loại xịt khử mùi cho nam này giữ được tác dụng vượt trội trong thời gian dài. Giúp bạn thoải mái làm việc, chơi thể thao cả ngày dài. Mà không sợ mồ hôi và mùi cơ thể. Đồng thời, mang lại cảm giác mát lạnh, sảng khoái tức thời.
Top 7 loại nước hoa nữ quyến rũ đàn ông nhất. Mai Đạt Tháng Mười 23, 2018. 4.739 4 minutes read. Mùi nước hoa của Chanel No.5, Lancôme Tresor, Thierry Mugler - Angel hay Guerlain Shalimar đều là những lọ nước hoa nữ gây thương nhớ vì mùi hương quyến rũ, gợi tình, tôn vinh vẻ đẹp
Truyện dài kỳ: Mùi hương đàn ông (Phần 9) Tuổi trẻ ai cũng trải qua những điều điên rồ. Rồi vấp ngã. Rồi tổn thương. Rồi trưởng thành Truyện dài kỳ: Mùi hương đàn ông | 27-05-2017 | 12:01.
Fougère Royale Houbigant. Một mốc quan trọng trong lịch sử của nước hoa đàn ông là Fougère Royale, được Paul Parquet của nhà Houbigant (Pháp) tạo ra vào năm 1882. Với mục đích ban đầu là bán cho nữ giới, Fougère Royale có hương đầu khá nữ tính là oải hương, cam và xô thơm. Thế
Cơ thể chị Tươi tự phát ra mùi hương lạ mà không phải ai cũng có. (Ảnh: Thanh Niên) Đó là câu chuyện của chị Đặng Thị Tươi (41 tuổi), ngụ tại ấp Đường Kiểng, xã Hòa Tú, huyện Mỹ Xuyên, tỉnh Sóc Trăng. Ngay cả chính chị Tươi cũng không hề biết bản thân có mùi
Sản phẩm hiện được bày bán tại TTTM Takashimaya, Quận 1, TP HCM và nhiều địa điểm khác trên toàn quốc. Man, Man Intense hay Man Bright, mỗi mùi hương đều có sức hút riêng biệt nhưng đều góp phần khẳng định tên tuổi, thương hiệu bền vững của Mercedes-Benz Parfums - sự tôn vinh "mỗi người đàn ông là một ngôi sao
Mùi hương: Mùi thanh mát Thanh lịch & tươi sáng Lưu lượng xịt: Dựa trên số lần xịt (được 1000 lần) Sử dụng cho: Cho nam giới, đàn ông, thanh niên, học sinh đi học giá rẻ Đặc tính: Không chứa gas, lưu hương lâu, nhỏ gọn tiện lợi đem theo du lịch
Nhưng bao giờ đàn ba con gái cung khá giả hơn đàn ông con trai. - Nhiều sao mờ ám xấu xa: bạc phúc nên giảm thọ. Khó tranh được tai họa. Họ hàng càng. ngày càng lụn bại, ly tán. Đàn bà con gái rất trắc trở về chồng con, lại có nhiều người dâm đãng. 1.34. Quang, Qúy
RJrMf. Tuấn ngồi xuống mép giường thở dài không biết làm sao với cô nàng hết sức lạ lùng này. Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh. *** Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết của tình yêu. Phần cuối Anh thua chú! Tuấn đứng nhìn Lê nằm một đống nhão nhoét trên bàn nhậu liền thở dài Trời đất, sao lại có ngày mình đi rước cô bạn thân của cô gái mình yêu khi cô ta say kia chứ. Người ta nói, đàn bà con gái muốn biết bản chất cô ta như thế nào chỉ cần cho cô ta uống vài chén là xong. Và giờ đây, cô ta chính là một con sâu rượu hảo hạng, trên người tràn ngập một mùi rượu nồng nàn. A ha, cô ta đúng là con sâu được ngâm trong bình rượu đầy. Ý nghĩ đó khiến Tuấn khẽ bật cười. Tuấn lại gần khẽ lay lay vai Lê thì một giọng lè nhè vang lên - Nhi, thế đếch nào mà mày chỉ có mỗi việc nâng cái chén của mày lên mà nó lâu cả thế kỉ vậy? Rồi cô nàng mở mắt cố cầm chén rượu nhưng mãi không cầm được, liền chửi bậy - Mẹ nhà nó nữa, đến cái chén nó cũng ghét tao rồi! Đi chưa được hai vòng thì Lê lại ngủ ngon lành trên vai Tuấn Ảnh minh họa Thế là Lê khóc. Cứ nằm vậy mà cô khóc nức nở ở giữa chốn công cộng khiến cho mọi con mắt đổ dồn về Tuấn. Như thể Tuấn chính là thủ phạm gây nên cơn nức nở của con sâu rượu kia vậy. Tuấn không còn cách nào khác đành dựng Lê dậy rồi kéo Lê lên chiếc taxi đang đợi bên ngoài. Khi hai người vừa vào taxi thì tài xế hỏi điểm đến, mặt Tuấn mới đần thối ra, lay gọi Lê nhưng vô ích. Tuấn liền lấy điện thoại ra gọi số của Nhi nhưng cũng không ai bắt máy. Nhấn số gọi Trần Minh cũng không ai nghe. Trong lòng liền như lửa đốt. Không biết hai người họ đang làm gì khi mà ở chung nhà như vậy? Tâm trí chẳng còn nghĩ được gì khác nên Tuấn liền nói luôn địa chỉ nhà mình cho tài xế. Mãi đến khi ngón tay của Lê chỉ vào mặt Tuấn và hét toáng lên "Anh là ai?" mới khiến tuấn giật mình. Tuấn cáu - Là tôi chứ ai? Lê lắc lắc ngón tay trỏ, mắt lờ đờ nhìn tận mặt Tuấn rồi lắc đầu - Tôi là ai? Tuấn đáp - Là Tuấn! - Hừ, Tuấn là thằng nào? Tuấn cố nén bực bội, dại nhất là nóng giận với đứa say. Tuấn biết mình lên xe với một cô gái say không biết gì, giờ cô ta lại hỏi mình là ai thật là tình ngay lí gian. Và vừa rồi, qua kính chiếu hậu, Tuấn vừa thấy anh tài xế liếc qua mình một cái. Tuấn liền cười cười giải thích - Cô ấy say quá đấy thôi! Anh thông cảm! Lúc ấy, hình như Lê đã suy nghĩ xong, liền kêu lên - A… biết rồi… Tuấn thở phào… - Hắn ta là một yêu râu xanh. Tuấn lại toát mồ hôi. - Con bạn thân thường nói Khi phụ nữ say thì đàn ông xung quanh đều có thể là yêu râu xanh, phải đề phòng hắn ta. Tuấn đúng là dở khóc dở cười khi anh tài xế quét mắt qua mình với tia nhìn nghi hoặc một lần nữa. Có lẽ sợ tài xế vì những lời của Lê mà sinh hồ nghi rồi lái xe mất tập trung nên Tuấn nghĩ Dù sao cũng gần tới nhà, thì đành mang cô ta về nhà chứ nếu vào nhà nghỉ, chắc chắn cô ta sẽ xé xác mình thành trăm mảnh vào sáng hôm sau. Mà nhà nghỉ cũng không an toàn nếu để một đứa con gái say xỉn không biết trời đất gì ở đó một mình. Nếu lỡ xảy ra chuyện gì, một mạng của mình có đền nổi nữa không? Nghĩ vậy, Tuấn liền kêu tài xế cho xuống với lí do sắp tới nhà rồi. Nhưng trước khi đi, tài xế còn ngó đầu ra nói với Tuấn - Này! Chú em! Anh biết cậu không có bản lĩnh làm yêu râu xanh đâu. Có chăng là cô gái đó đủ bản lĩnh thôi! Rồi anh ta cười ngoác lộ hàm răng xỉn màu có lẽ vì hút thuốc lá nhiều, rồi còn nháy mắt với Tuấn. Chiếc taxi lướt đi, nhả ra một đám khói phía sau như một ả gái làng chơi lẳng lơ vừa nhả khói thuốc vào mặt Tuấn cười khẩy một cái rồi nói Cưng à! Em chưa đủ cứng đâu! Tuấn thở dài, rồi vò đầu bứt tai Trời đất, sát gái ngang dọc đất trời ai đời về đây gặp đôi bạn thân này lại khiến mình trở nên thảm hại đến tận cùng như vậy? Quay nhìn Lê đã ngồi bệt xuống vỉa hè. Tuấn liền chột dạ Trời đất, cô ta mà giãy nảy khóc ăn vạ ở đây thì chỉ có nước đeo mo vào mặt. Nghĩ thế, Tuấn vội xốc Lê đứng lên toan dìu đi. Nhưng đôi chân Lê đã biến thành bún tự bao giờ. Không còn cách nào khác, Tuấn đành phải cõng Lê vội vã về nhà. Vừa cõng Tuấn vừa than "Cô ta uống mấy lít mà nặng quá trời". Lê hình như say quá, nói chán, khóc chán rồi giờ mệt nên ngủ ngon lành trên lưng Tuấn. Tuấn khẽ cười Hình như được cõng là cô ta trở nên ngoan hơn thì phải. Hi vọng là khi đặt xuống giường thì cô ta không giãy nảy như đỉa phải vôi. Nếu không đêm nay chắc chết quá mất! Nhưng đúng như Tuấn lo lắng, con người ta lạ thế chứ, khi nằm trên tấm lưng êm ái của ai thì ngoan ngoãn ngủ. Nhưng khi bị quẳng xuống chiếc giường cứng là lấp tức giở trò. Lê vừa rời khỏi lưng Tuấn là ngồi bật dậy. Ánh mắt gườm gườm nhìn Tuấn - Yêu râu xanh! Là anh định làm mấy cái trò người lớn đó hả? Tuấn không biết mình nên khóc hay cười nữa. Nhưng vào nhà rồi, cửa đóng chặt rồi, Tuấn đành dọa cô ta một trận cho nhớ đời - Ờ. Đúng đấy! Lê liền tròn mắt, miệng há hốc - Oa, Oa… Tên này ngu thật đấy! Chị bảo, cậu đã xem mấy cái clip trên mạng chưa? Kiểu như một đứa con gái rất xinh đến quyến rũ cậu rồi lát cậu lại gặp nó trong nhà vệ sinh nam và đang đứng tè đấy! Lê nói tới đó, rồi đập tay xuống giường mà cười. Tuấn méo mồm đứng nhìn. Mãi sau mới nói được - Nghĩa là… - Ờ… Ờ… Nghĩa là ngày trước chú phải gọi anh bằng anh đấy! Nhóc ạ! Tuấn ngồi xuống mép giường thở dài. Không biết làm sao với cái giống hết sức lạ lùng này cho hết đêm nay. Nhưng nghĩ chưa hết được câu liền thấy đứa con gái phía sau ôm chặt cổ mình chèo lên lưng đòi cõng. Tuấn giằng tay Lê quẳng ra, nhưng rồi Lê lại bám chặt hơn. Giằng co nhau tới mệt, cuối cùng Tuấn cũng đành cõng Lê trên lưng. Vì Lê dọa Nếu không cõng tôi sẽ khóc cho cả cái khu chung cư này biết anh ăn hiếp tôi! Vậy là, hai cái bị thịt chồng lên nhau cứ đi từ đầu phòng tới cuối phòng. Đi chưa được hai vòng thì Lê lại ngủ ngon lành. Không khóc lóc, quậy phá, nói linh tinh nữa mà trở thành đứa trẻ ngoan ngoãn vô cùng. Tuấn cười khổ - Không biết kiếp mình là kiếp trâu ngựa gì nhà cô ta nữa. Vừa gặp đã bắt nấu cơm cho ăn, giờ thì cô ta bắt mình cõng ru ngủ. Tuấn vốn định để Lê ngủ say thì lừa lừa đặt xuống giường thì đột nhiên một âm thanh nho nhỏ vang lên Ba à! Ba cõng con! Con muốn được ba cõng như mấy đứa ấy! Tuấn nhớ có lần Nhi đã nói Nhi và Lê là hai mảnh ghép vừa vặn. Một đứa thì rất mạnh mẽ, quyết đoán. Còn một đứa thì mẫn cảm nhưng lạnh lùng. Hai đứa gặp nhau rồi bù trừ cho nhau như hai mảnh ghép nằm cạnh nhau trong một trò chơi ghép hình. Mà ông trời cũng kì lạ, ngay cả việc Nhi thì thiếu mẹ, Lê thì thiếu ba cũng có thể nghĩ được ra cho hai đứa. Chỉ có điều, Lê đã thiếu ba từ khi còn rất nhỏ. Tuấn không đặt Lê xuống mà lặng lẽ cõng cô gái trên lưng. Trong cơn mơ, thỉnh thoảng hai tiếng “Ba ơi” lại khẽ khẽ được thốt lên, và đôi tay nhỏ lại siết vòng quanh cổ Tuấn chặt hơn. Hóa ra, ngay cả chiếc gai cứng nhất, nhọn nhất thì bên trong nó vẫn là phần yếu mềm, non nớt và dễ tổn thương biết nhường nào. Sáng hôm sau, có người tỉnh dậy và thấy mình đang quặp một gã đàn ông trong lòng. Còn một người thì xương sống, chân tay đều mỏi nhừ, đau nhức, hai con mắt vẫn dính chặt lấy nhau vì thiếu ngủ. Và chỉ biết, trong căn phòng ấy xảy ra một trận chiến không hề cân sức chút nào. *** Tuấn sau bao nhiêu năm vẫn mang tiếng là nam phụ vì yêu đơn phương vợ ông anh, đó vẫn là vết đen trong trang sử tình trường oanh liệt của mình. Vì thế cho nên lòng vẫn ấm ức không nguôi. Khổ nhất là thỉnh thoảng còn bị vợ lôi ra mà rỉa rói, móc máy xát muối, vắt chanh. Đau xót không tả được. Một hôm, trong lúc đang ngồi với Trần Minh, Tuấn liền vỗ đùi đét một cái, rồi mặt mày hớn hở mà cười ha hả đắc chí - Trần Minh ơi là Trần Minh! Hôm nay em mới ngộ ra được một điều. Nếu xét về tuổi tác em vẫn là em anh. Nhưng nếu xét về vai trò, vị trí, chức năng với người đàn bà của đời mình, ít ra em còn có vị thế hơn anh, đàn ông mạnh mẽ hơn anh đấy! Vì dù sao vợ em bắt đầu thích em vì em có thể gợi lên cho cô ấy thứ cảm giác vững chãi và bao bọc của người cha. Đâu có như anh, Hà Nhi nhầm anh là mẹ cô ấy! Trần Minh châm điếu thuốc hút, nhả khói mơ màng rồi chép miệng - Cái này anh không cãi nổi chú! Hết Nhiều lúc, tôi thấy mình như một tên vô lại, còn em là cô gái ngây thơ vô số tội… Cảm giác ấy đúng là chẳng tốt...
Anh ta có vẻ không thèm đếm xỉa gì đến việc có người vừa xuất hiện nên vẫn thản nhiên. Nhi là cô gái xinh đẹp, cá tính và rất hiếu thắng. Trong cuộc sống, cô chỉ có hai niềm đam mê lớn nhất, đó là ăn và ngủ. Nhưng rồi, cuộc sống của cô đã bắt đầu thay đổi kể từ khi đối diện với Trần Minh. *** Một câu chuyện nhẹ nhàng, gần gũi với những người đã và đang trải qua những thăng trầm, rung động, đam mê, nhiệt huyết của tình yêu.. Phần 1 Lần đầu gặp gỡ Trên bục giảng Giáo sư chỉnh chỉnh chiếc micro cá nhân cho âm lượng vừa nghe rồi bắt đầu kể chuyện. Kiểu như những câu chuyện ngày mưa Các em biết không, ngôn ngữ nói của chúng ta ngày nay đang có những thay đổi lớn về giới tính. Tôi đã có một nghiên cứu vô cùng thực tiễn về phương diện Ngôn ngữ học xã hội và rút ra được kết luận quan trọng rằng Trong cuộc sống hiện đại ngày nay, ngôn ngữ mà chị em phụ nữ dùng ngày càng mang tính bạo lực, gây hấn, nam tính hơn rất nhiều. Còn ngôn ngữ của phái mạnh chúng tôi thì ngày càng trở nên hoàn hảo, mềm mại và nữ tính hơn. Thứ tình cảm yêu thương đó khiến cho Lê cảm thấy lòng mình ủy mị thế nào ấy Ảnh minh họa Này nhé! Tôi có một điển hình, là cuộc cãi vã của đôi vợ chồng trẻ hàng xóm nhà tôi vừa mới xảy ra đêm qua. Tôi cũng không rõ nguyên nhân vì sao lại xảy ra xung đột giữa họ. Chỉ biết, trong cái đám tạp âm có phần nhốn nháo, tiếng của cô vợ dao nhọn khía vào da - Anh dám đánh tôi hả? Tôi thách anh đấy! Anh là thằng khốn nạn! Tôi muốn giết chết anh! Anh cút đi ngay! Cút ngay nếu không tôi băm anh ra bây giờ…. Anh chồng thì - Em nghe anh nói đã! Từ từ đã nào! Em bình tĩnh lại đi! Nghe anh giải thích đã… Cô vợ liền gầm lên Câm đi! Tôi cần đ… gì phải nghe cái loại rác rưởi anh giải thích! Anh có cút ngay không thì bảo… Đám sinh viên ở dưới dù chưa hiểu được dụng ý của thầy, nhưng câu chuyện của đôi vợ chồng nào đó khiến họ cười khúc khích. Sau một hồi độc diễn vị giáo sư lắc đầu - Thôi, hôm nay chúng ta sẽ học về vấn đề “Giới tính” trong ngôn ngữ học xã hội. Rồi lẳng lặng quay lưng ghi vài dòng chữ mà chỉ có giáo sư mới thấy đẹp lên bảng. Mai Lê thở dài nhìn con sâu ngủ bên cạnh. Rồi khẽ lay lay - Này, đừng có ngủ mãi như thế có được không? Đây là ở lớp học đó. Không phải là chuồng lợn đâu? Nhi quẹt nước miếng bên mép, ngáp một cái rộng hết cỡ, đôi mắt đỏ sọng. Lê trợn mắt - Đêm qua làm gì mà không ngủ? Nhi chống tay, ngáp một cái rồi thản nhiên đáp - Làm tình! - Oa! Có bản lĩnh! Nhi nhếch mép - Làm trâu, làm chó rồi thì làm tình chả phải chuyện nhỏ. Lê bật cười - Này, hai cái làm trước có liên quan quái gì tới cái làm đằng sau nó đâu! Nhi cười nhàn nhạt - Đời là thế đấy! Đôi khi chúng nó chả có liên quan gì tới nhau mà cứ đứng cùng hàng với nhau đấy! Đêm qua, ngồi nghe thiên hạ làm tình rồi đêm ngủ mơ lại cứ tưởng là mình. Lê bật cười - Điên hết cả rồi! Nhi lại chống cằm Lê, mày nói xem, đời sinh viên mình, đầu rỗng, bụng rỗng… có mấy đứa là biết cách làm đầy được hai thứ đó. Nhưng chúng nó biết làm tình nhoay nhoáy còn gì, ngay cả khi bụng rỗng và đầu cũng rỗng! Lê thở dài - Còn hơn cái loại Đầu rỗng, bụng rỗng, còn mỗi cái tình thì cũng không biết làm nốt! *** Trưa, Nhi kéo Lê xuống căng tin của trường. Gọi liền hai suất cơm đầy ú ụ cho cả hai đứa. Rồi cười hỉ hả mang về bàn. Trong khi Lê khều khều chọc chọc thì Nhi cắm đầu vào ăn, nhai bằng cả hai hàm nên hai má phình ra phúng phính. Lê khẽ cười - Loại con gái như mày, cơm không đầy bụng chắc cả thế giới này cái gì cũng không cần! Nhi cười tít mắt - Mày có ăn nữa không? Không ăn thì để tao ăn, phí phạm. Toàn đồ ăn ngon. Rồi chẳng chờ Lê đồng ý, Nhi liền kéo cả khay cơm của bạn về phía mình. Lê nhìn bạn - Mày là cái thùng nước gạo à? Cái gì tao cũng thấy mày ăn ngon lành là sao nhỉ? Nhi mồm đầy cơm và thức ăn, vừa nhai vừa nói - Mày sướng quen rồi. Cái loại mày mà cho ra ngoài thì khó sống. Khó sống. Lê nhìn bạn ánh mắt dịu hơn, giọng chân thành - Mày về nhà tao ở cùng tao đi. Mẹ tao nấu nướng cho mà ăn không sướng hơn à? - Mày thấy có con heo nào được tự do không? Bởi vì cuộc đời nó chỉ lấy ăn mới ngủ là mục tiêu duy nhất đấy. Tao không muốn biến mình thành con heo đâu. Mày đừng có đưa ra sự cám dỗ lớn như thế chứ. Thỏa thuận, từ nay không nhắc chuyện này nữa nhé. Lê thở dài - Ờ! Biết rầu! Mà mày thì cũng cận heo rồi mà còn làm cao! Nhi nhe răng ra cười. - Nhưng là cận heo tự do! Lê nhìn bạn cười theo. Sau mấy tháng hè không gặp mới biết mình nhớ nó quá. Đúng là chỉ muốn đưa tay mà banh hai cái má xinh xinh kia một cái. Muốn vò cho rối tung lên cái mớ tóc đen mềm mại nhưng bị cắt tỉa lung tung phèng trên cái đầu nho nhỏ kia… Thứ tình cảm yêu thương đó khiến cho Lê cảm thấy lòng mình ủy mị thế nào ấy. Vì thế liền nhiếc móc con bạn - Đúng là con heo! Con heo! Cận cái gì mà cận! Mắng vậy mà chỉ thấy đôi mắt nâu rộng mênh mông của con bạn cười híp hết cả vào lại thấy lòng mình cũng là những ngày thu nắng ấm. Chắc đầu con bạn lúc nào cũng chỉ toàn cơm là cơm! Như đứa trẻ sơ sinh cần sữa vậy. Hóa ra, bên cạnh mình chỉ người dưng là lúc nào cũng có sẵn Ảnh minh họa *** Nhi ngồi trên giường, hai chân khoanh tròn, hai tay buông trong lòng, vai rủ xuống, hai mắt đỏ hoe, lờ đờ… Đêm qua cũng như nhiều đêm khác, bị cặp đôi hàng xóm làm phiền mãi gần sáng mới chợp mắt được. Tính ngủ nướng luôn tới trưa, đỡ tiền ăn sáng. Nhưng rồi, vẫn không được yên thân. Không nhịn được, Nhi buột miệng chửi rủa MK! Cả đêm qua rồi, sáng nay còn khỏe thế! Nhưng cũng không thể phủ nhận một điều là những ngày đầu Nhi cũng bị kích thích kinh khủng. Nhưng dần dần Nhi chẳng còn chút tò mò hay háo hức gì nữa. Có chăng chỉ là khó chịu vì nó ồn ào trong khi mình muốn yên tĩnh. Có lẽ, nó cũng giống như tiếng rao bánh mì nóng giòn buổi sáng, bánh bao nóng, bánh khúc nóng lúc đêm khuya hay tiếng xe cộ ồn ào ngoài phố, thỉnh thoảng vài gã trẻ trâu rồ ga bốc bánh quét trên mặt đường lúc cao hứng… Đấy, đại loại là nó cũng trở thành những âm thanh hết sức thường nhật như thế. Có lẽ trên đời này, chỉ có cơm mới có thể ăn ba bữa mỗi ngày trong suốt cả cuộc đời mà vẫn có thể ăn ngon lành mà thôi. Nhi mò dậy, lấy một cuốn sách ra nằm đọc. Đến lúc nhìn đồng hồ thì đã hai giờ chiều. Bụng Nhi bắt đầu biểu tình sau khi bị bỏ đói gần một ngày. Nhi gấp sách, làm vài động tác dãn cơ rồi đi tắm, giặt. Bốn giờ chiều, là thời điểm thích hợp để lang thang trong công viên gần đó, xem một vài cặp tình nhân hẹn hò trong ngày cuối tuần, ngắm một vài cụ già tập thể dục, hít một ít không khí trong lành vào phổi và sau đó rẽ vào quán ăn một suất cơm sinh viên, rồi lại về nhà… Một ngày cuối tuần nhạt thếch vẫn cứ đến sau vài ngày không chờ đợi. Nhi cào cào lại mái tóc, đóng cửa rồi bước ra ngoài. Bên hàng rào Nhi đứng lặng lẽ ngắm vài nhánh ti gôn màu hồng từ một dây ti gôn nhỏ. Lòng nhẹ bẫng. Cứ muốn nghêu ngao mà hát một câu gì đó thật tình, thật tha thiết. Nhưng lại nghĩ, thôi im lặng. Hát lên là phá vỡ hết tất cả những thứ dịu dàng này. Khổ thế, con người ta nhiều khi muốn lãng mạn nhưng khả năng có hạn nên đành trở thành kẻ cộc cằn mà thôi. Nhi đút tay túi quần, lặng lẽ cảm nhận mùa thu nhè nhè lướt qua mình theo từng cái run của sợi tóc, cái rùng rình của tà áo rộng, và cái nắng vàng hanh hanh trên da thịt... Nhi tiếp tục vừa đi vừa thầm nghĩ chắc công viên giờ này đông người lắm! Và thật lạ là giữa cái thành phố triệu người này tất cả những người xung quanh Nhi đều là người dưng. Chỉ có Lê là bạn. Nhưng bạn cũng không thể nào kè kè bên cạnh mình cả đời được. Bạn cũng có cuộc sống của bạn. Hóa ra, bên cạnh mình chỉ người dưng là lúc nào cũng có sẵn. Bỗng có một gã trai nhào tới, túm lấy vai Nhi! - Ê… Con cá trê, báo cho cậu một tin vui này! - Cặp đó chuyển đi rồi! Nhi cười đấm vào vai Hải - Cắn rơm cắn cỏ đội ơn cậu. Hải cười - Mợ cứ câu lệ? Để tôi cắn mợ là được! Nhi cắn môi trợn mắt - Trời đất! Trên đời này, chỉ có chó cắn người chứ làm gì có chuyện người đòi cắn chó! Hải cười nhăn nhở - Vậy cứ về trông nhà cho anh cũng được! Nhi lườm Hải - Cứ đợi đấy! Hai người vừa tới nơi thì đã nghe thấy tiếng bà chủ đang trao đổi tiền phòng trọ với cả nội quy xóm trọ. Mồ hôi trên tay Nhi bắt đầu rịn ra. Nhi nhìn vào trong khoảng sân trước thấy một gã thanh niên, anh ta mặc sơ mi màu tối, dáng người cân đối và khá cao, vì bà chủ chỉ đứng tới cằm anh ta. Hình như anh ta nói gì đó, bên cạnh bà chủ gật gật đầu mặt mũi tươi như hoa. Nhi liền hùng hục chạy vào - Bác ơi, là cháu đã nhận thuê căn phòng này rồi. Bác chủ bị bất ngờ quá nên bối rối - Con bé này, cháu ở đâu chui ra thế?? Nhi mặt mũi thương tâm - Bác không nhớ năm ngoái có con bé tới đây chỉ chậm có vài bước chân nên không thuê được căn phòng đó. Hôm đó cháu chả sống chết hẹn bác nếu khi nào người ta chuyển đi thì nhất định bác sẽ cho cháu thuê. Bác chả gật đầu đồng ý là gì. Bà chủ suy nghĩ một lát rồi mới thở dài - Ờ, lâu quá nên bác cũng quên mất. Anh ta có vẻ không thèm đếm xỉa gì đến việc có người vừa xuất hiện, nên vẫn thản nhiên đi đi lại lại trước hiên nhìn ngắm căn phòng. Nhi cắn môi Ước gì anh ta bốc hơi đi mất! Đúng lúc đó, anh ta quay lại và bắt gặp ánh nhìn chằm chăm của Nhi. Và rõ ràng, Nhi thấy tim mình vừa rụng như trái Thị. Bẹp rúm và tan tành! Vô thức, Nhi hốt hoảng tìm tay Hải và nắm thật chặt. Anh ta nhìn ra hành động của Nhi, khóe môi rõ ràng vừa nhếch lên một nét cười. *** Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 0H00 ngày 20/5/2017 Anh kêu say rượu, không thể tự đi về nhà nên muốn ngủ lại phòng trọ của tôi.
Phần 9 Nhà có chó dữ Nghe Trần Minh nói vậy Tuấn ngạc nhiên thốt lên - Trời đất, sao anh biết em tới ăn cơm của anh! Trần Minh cũng hơi giật mình. Nhưng chỉ mất một giây, liền lấy lại vẻ lạnh lùng - Không lẽ cậu tới tìm tôi chỉ để nhìn nhau rồi về. Trên đời này thứ dễ thay đổi nhất chính là con người! Ảnh minh họa Tuấn cười hề hề - Là nhớ anh nữa mà! - Thôi đi, da gà tôi nổi hết lên rồi. Cơm hôm nay cậu đừng có mơ được ăn. Tuấn thở dài - Mới có vài tuần không gặp ai ngờ anh lại gia tăng tính keo kiệt kinh khủng đến vậy. Có mỗi thằng em kết nghĩa mà có miếng cơm cũng nhất định không chịu cho ăn! Trần Minh khẽ cười - Tưởng cậu đói thứ khác, chứ đói gì cơm! Tuấn cười - Anh đi guốc trong bụng em rồi! Là cô gái đó đó! Từ khi nào cậu lại nảy sinh thứ ham muốn quan tâm tới một cô gái vậy? Cậu chả từng nói gái chỉ là để mua vui, đàn ông mới mang lại hạnh phúc cho nhau còn gì. Tuấn cười - Cơm còn chả thèm cho ăn thì hạnh phúc có cho không? Trần Minh không thèm nói gì. Thấy vậy, Tuấn cười cười chuyển giọng nịnh bợ - Này, anh không cho ăn cơm ở quán thì cho qua thăm nhà thăm cửa rồi có gì thì ăn nấy! Ai ngờ được bây giờ anh lại ra ở trọ như một sinh viên kia chứ. Trần Minh phản ứng nhanh tới mức chính bản thân mình cũng không kịp nghĩ - Không được! Tuấn ngạc nhiên - Vì sao không được! - Không được là không được. Tôi cuối tháng hết tiền rồi! - Chả trách người ta bỏ anh là phải. Vậy em chỉ xin ngụm nước rồi về! - Nước tôi cũng không có! - Vậy đến hít không khí nhà anh được không? - Tuyệt đối không! Tuấn đấm mạnh vào vai Trần Minh, mặt mày khó chịu - Này! Này… Anh vừa phải thôi chứ! À! Hay là anh đang nuôi gấu trong nhà nên cấm cửa em đấy? - Không có. Tôi chỉ nuôi chó thôi! - Vậy em tới thăm nó một lát rồi về. Em cũng thích chó mà! - Chó nhà tôi không thích người lạ. Nó sẽ cắn cậu đấy! Tôi không có tiền để cho cậu tiêm phòng đâu. Cứng không được thì phải mềm. Tuấn lấy giọng buồn buồn - Hôm nay để bụng đói tới gặp anh chẳng qua là xin bữa cơm nóng. Ai ngờ anh bủn xỉn tới vậy? Trần Minh nhìn Tuấn một lát, thở dài rồi giục - Vậy thì… đi thôi! - Đi đâu? - Không phải cậu nói muốn ăn cơm là gì? Tôi mời cậu ăn cơm. - Sao anh bảo anh không có tiền? - Tôi vừa nhớ ra là mình còn một ít. Đủ mời cậu một bữa. Hai người sang đường, đi một đoạn rồi rẽ vào một con ngõ nhỏ nhưng khá đông đúc. Tuấn nhìn qua quán ăn một lần rồi thở dài - Anh không vào quán Tâm Tâm nữa à? Ngày trước chẳng phải cứ đi ăn là sống chết vào đó hay sao? - Con người thay đổi, khẩu vị tất cũng thay đổi. Tuấn lại thở dài - Là vì Ngọc Lan phải không? 5 năm yêu nhau, em cứ tưởng hai người rồi sẽ sinh con đàn cháu đống với nhau kia. - Tôi thì lại tưởng tôi sẽ sinh con đàn cháu đống với cậu đấy! Tuấn cười ha hả - Trời đất! Anh lại còn biết đùa nữa kìa!... Trần Minh hắng giọng - Trên đời này thứ dễ thay đổi nhất chính là con người! Tuấn vừa ăn cơm vừa nhìn Trần Minh - Thật ra hôm nay em tới tìm anh là để hỏi sắp tới anh có đến cưới Ngọc Lan không? Cô ấy tới gặp anh chưa? Trần Minh không đáp. Tuấn biết ý đánh trống lảng - Thành phố nhỏ thật. Chúng ta đi tận đâu rồi cuối cùng cũng vẫn gặp nhau ở đây và nhìn nhau sống một cuộc sống không giống như những gì ta nghĩ ban đầu. - Ừ. Cuộc sống chính là thế. Tuổi trẻ ai cũng trải qua những điều điên rồ. Rồi vấp ngã. Rồi tổn thương. Rồi trưởng thành... Ai cũng vậy thôi! Tuấn cũng trở nên trầm tư - Nhưng chúng ta không ai có thể khước từ tất cả những bồng bột sai lầm đó cả. Trần Minh khẽ cười - Là không ai muốn khước từ. Tôi cũng vậy thôi. Sẽ không hối hận về những gì mình đã làm. Nhưng sẽ sống tốt, vững vàng và có trách nhiệm ở tương lai. Tôi đã không nhìn lại, cậu cũng đừng nhìn lại giúp tôi làm gì. Tuấn gọi rượu, rồi quay lại nhìn Trần Minh cười - Tiền cơm anh trả. Tiền rượu em trả. Hai thằng đàn ông ngồi nói chuyện tâm sự với nhau mà không có rượu cũng giống như đàn bà ngồi trang điểm mà không có son phấn vậy. Không ra cái hồn gì cả. Trần Minh cười - Tôi mời cậu thêm món rượu. Lâu lắm rồi hình như hai chúng ta chưa uống rượu cùng nhau. Gặp lại khi tôi chán nản, vùi đầu vào công việc lập trình phần mềm dạy Tiếng Việt cho các em học sinh cùng cậu. Làm việc cho quên sầu. Tôi cũng không hiểu tại sao khi đó tôi lại không vài lần say khướt. Giờ tôi mới hiểu Chính là tôi muốn tự mình quên đi và vượt qua những chuyện đó một cách hoàn toàn tỉnh táo chứ không phải bằng cái nhớ nhớ quên quên của một chất kích thích. Còn giờ uống cùng cậu, chính là đánh dấu việc uống rượu giờ hoàn toàn là niềm vui của hai thằng đàn ông muốn khề khà với nhau đôi chén. Tuấn rót hai chén đầy rồi đưa Trần Minh - Vậy anh em mình cạn nhé! *** Trần Minh say, bước chân xiêu vẹo không vững. Tuấn đi bên cạnh, vừa đỡ Trần Minh vừa vừa rủ rê - Anh say thế này, để em đưa anh về nhé! Trần Minh say nhưng vẫn tỉnh - Đừng hòng. Là cậu cố tình cho tôi say để lừa về nhà tôi chứ gì? Tuấn thở dài - Được, em chỉ đưa anh lên xe buýt rồi sẽ về nhà. Anh về nhà anh được chưa? Trần Minh xuống xe buýt thì liền vẫy taxi về nhà. Hoàn toàn không biết cái đuôi ở phía sau mình. Tuấn đứng ngoài ngõ, nhìn Trần Minh liêu xiêu bước về nhà trọ liền thở dài Có gì đặc biệt đâu, chó nhà anh ta cũng không thấy. Quả là lừa mình. Đứng một lát, thấy Trần Minh mở cửa vào nhà Tuấn liền bước đi.
mùi hương đàn ông phần 9